27 April 2008

TIN NHẮN THỨ HAI

Truyện cực ngắn

Lan và anh yêu nhau khủng khiếp. Những ngày anh đi công tác nước ngoài, không ngày nào là họ không gặp nhau qua chat. May mà điện thoại của anh không hòa mạng quốc tế, nếu không sẽ tốn tiền nấu cháo điện thoại quốc tế suốt ngày. Những ngày này Lan coi như anh ở "ngoài vùng phủ sóng". Lan nhớ anh và cháy lòng mong đợi ngày anh trở về. Trong lần chat cuối cùng với anh, Lan hiểu anh chỉ ghé Sài gòn có vài tiếng tối chủ nhật, transit ở sân bay rồi bay luôn đi Hà Nội để sáng thứ hai còn đi làm. Mặc dù nó phụng phịu đòi anh ở lại Sài Gòn để gặp nó, anh nói rất tiếc anh không thể ở lại vì có công chuyện quan trọng sáng thứ hai. Anh hứa sẽ nhắn tin hoặc điện thoại cho Lan khi đến Sài gòn, khi đã về "vùng phủ sóng".

Tối chủ nhật, Lan thắc thỏm ngóng chờ điện thoại của anh. Mệt mỏi, nó thiếp đi với cái điện thoại nắm chặt trong tay. Gần nửa đêm nó bừng tỉnh với tín hiệu nhạc báo tin nhắn đến. Dụi mắt nó thì thầm đọc những lời có cánh của anh: "Anh đã về đến Sài gòn. Nhớ em và yêu em nhiều Lan ạ, hôn em yêu dấu của anh." Nó những muốn hôn lên màn hình điện thoại, nhưng buồn ngủ quá nó lại lăn ra ngủ. Nhưng rồi tiếng nhạc báo tin nhắn thứ hai lại đánh thức nó dậy sau vài phút. Nó dụi mắt mấy lần mới đọc hết tin nhắn thứ hai của anh mà nó không sao hiểu nổi lúc mới đọc, và khi đã hiểu ra thì nó thấy đau nhói ở ngực: "Anh đã về đến Sài gòn. Nhớ em và yêu em nhiều Hạnh ạ, hôn em yêu dấu của anh. Chiều mai anh bay Hà Nội, sáng mai mình gặp nhau ở Cafe Tím nhé em."

Tội nghiệp cho cái điện thoại mới của anh và cho trái tim mong manh khờ khạo của Lan.

No comments:

Post a Comment