Lá vàng khô khóc lá xanh rơi.
Chim chóc ngừng bay đứng ngậm ngùị
Cây cỏ hờn trách gió xa xôi.
Gió xa ai thổi tới lá ly cành buồn lắm người ơi ...
Lá vừa đơm lên cánh xinh tươi.
Chim chóc về chưa mớm được mồi.
Gió bạo cuồng xô lá xanh rơi.
Lá xanh đâu tội lỗi, để lá vàng thương tiếc đầy vơi ...
Ngày nào tìm dáng niềm vui.
Cho cành khô lá đơm nụ cười.
....
Gió ngừng gieo bão tố gió ơi.
Cho kiếp trần gian sống được dài.
Cho hận sầu tan biến đi thôi.
Lá xanh xanh mầu mới.
Cho lá vàng ngừng khóc mà thôi …
(Nhạc và Lời : Châu Kỳ )
Chim chóc ngừng bay đứng ngậm ngùị
Cây cỏ hờn trách gió xa xôi.
Gió xa ai thổi tới lá ly cành buồn lắm người ơi ...
Lá vừa đơm lên cánh xinh tươi.
Chim chóc về chưa mớm được mồi.
Gió bạo cuồng xô lá xanh rơi.
Lá xanh đâu tội lỗi, để lá vàng thương tiếc đầy vơi ...
Ngày nào tìm dáng niềm vui.
Cho cành khô lá đơm nụ cười.
....
Gió ngừng gieo bão tố gió ơi.
Cho kiếp trần gian sống được dài.
Cho hận sầu tan biến đi thôi.
Lá xanh xanh mầu mới.
Cho lá vàng ngừng khóc mà thôi …
(Nhạc và Lời : Châu Kỳ )
CÒN ĐÓ TAI ƯƠNG
Thương tiếc con Vũ Thị Hoàng Anh (1985 - 2011)
Bồng bềnh giữa rừng hoa trắng
Trên dòng suối lệ tiếc thương
Con đi về miền yên lặng
Nhắc đời: còn đó tai ương!
Vũ Đình Huy
TP Hồ Chí Minh, 2-3-2011
Có những nỗi đau mà người ta không dám chạm đến, đau đến mức luôn luôn rỉ máu mỗi khi chạm vào.
Nỗi đau "lá vàng đưa tiễn lá xanh" là một trong số những nỗi đau đó.
Nỗi đau khi tai họa nghiệt ngã và đột ngột rơi xuống một thiếu nữ đang phơi phới hạnh phúc trong tuổi trẻ, trong sắc đẹp, trong tình yêu.
Nỗi đau của những bậc cha mẹ đầu tóc bạc phơ đưa tiễn đứa con yêu quí tóc còn xanh của mình về với vĩnh hằng.
Nỗi đau của những bậc cha mẹ mất đi vĩnh viễn đứa con xinh đẹp, ngoan hiền, trẻ trung, yêu đời của mình.
Nỗi đau của những bậc cha mẹ chỉ còn lại một cuộc đời trống rỗng, già nua, buồn đau vì thiếu vắng đứa con yêu.
Cuộc đời đôi lúc thật bất công. Cô bé xinh đẹp, ngoan hiền phải từ giã cõi đời vì một kẻ thủ ác nấp sau gương mặt tình yêu. Tình yêu điên rồ và ích kỷ của kẻ tâm thần đã biến thành tội ác.
Cái lằn ranh giữa tình yêu và tội ác, giữa sống và chết mới mong manh làm sao.
Rồi đến bao giờ nỗi đau mới thôi rỉ máu, đến bao giờ mái đầu bạc rũ rượi mới có thể đứng dậy để tiếp tục sống sau cơn đột quị này? Không thể nào nói chắc được.
Đau đớn quá.
No comments:
Post a Comment