20 September 2007

Con cá mất là con cá to?

Truyện ngắn

Mải mê với cái báo cáo cuối tháng, Thu quên mất giờ họp. Lúc nhìn vào đồng hồ thì đã muộn mất năm phút. Vớ lấy cuốn sổ và cây bút, Thu vừa đi vừa chạy xuống phòng họp ở tầng hai. Cuộc họp khá quan trọng, Ban Giám đốc Tổng công ty ra mắt cán bộ công nhân viên trong Tổng công ty.

Mở cửa phòng họp, Thu chói mắt vì ánh đèn sáng lóa. May quá còn một chỗ trống gần bên cửa ra vào, Thu kiếm chỗ ngồi đại, trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn cử tọa đang nói trên bục phát biểu. Lại quên kính cận nữa rồi, Thu nheo mắt, cau mày. Nàng chỉ nhận ra người phát biểu qua giọng nói, ông Trưởng ban Tổ chức nhân sự đang đọc quyết định bổ nhiệm Ban Tổng Giám đốc mới. Sau đó là Ban Tổng giám đốc mới phát biểu cảm tưởng, rồi mọi người chúc tụng. Sâm panh nổ đôm đốp, tiếng chạm cốc lanh canh. Thu đứng dậy để bắt tay, chạm cốc chúc mừng các sếp mới. Chợt tim Thu như ngừng đập khi nàng nhìn thấy người bên cạnh cũng vừa đứng dậy. Đó chính là Sơn, người tình năm xưa của nàng. Chắc hẳn anh vừa bay từ Sài gòn ra dự cuộc họp quan trọng này. Già hơn nhiều, bụng hơi phệ, đầu hói, nhưng vẫn phong độ, trầm tĩnh, trí thức như xưa. Thu choáng váng nhìn Sơn, không thốt lên lời. Sơn gật đầu chào nàng, lúng túng với cảm giác có lỗi. Có phải vì cái cảm giác lúng túng có lỗi của Sơn mà mắt nàng ánh lên một nỗi chán ngán và coi thường? Thu im lặng và bước tránh sang bên để chạm cốc với một đồng nghiệp khác, vẫn thoáng nhìn thấy Sơn lảng tránh và cụp mắt xuống như một tội đồ. Không khí vui vẻ trong phòng họp bỗng trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Gần hai mươi năm trời trôi như bóng câu qua cửa sổ, và bây giờ nhờ cặp mắt cận mà quên đeo kính, Thu vớ được quả đắng này.

Con cá mất là con cá to. Ai có thể ngờ người ta đôi lúc vô tình đến mức không nhận ra con cá to nhất của đời mình khi bất ngờ chạm trán.

No comments:

Post a Comment