04 January 2022

Người xưa

 Một buổi tối mùa đông mưa phùn gió bấc. Không gian trầm lắng, bình yên. Lòng nàng buồn man mác trong tiếng nhạc nhẹ không lời.

Điện thoại rung nhẹ. Tuổi này nàng rất dị ứng với chuông điện thoại, nên điện thoại luôn luôn để chế độ tắt chuông hoặc rung. Nhìn thấy số lạ, đã định bỏ qua không nghe, nhưng rồi nàng chợt nhận ra, số này đã gọi cho mình nhiều lần trong ngày. 
- Alo tôi nghe...
- Chào em, Minh phải không?- Một giọng đàn ông trầm ấm.
- Đúng rồi ạ
- Anh Hưng đây...
- Xin lỗi anh.. Hưng nào ạ? 
- Ôi em không lưu số của anh sao? 
- Xin lỗi tôi mới thay điện thoại nên có thể mất số. Hưng nào nhỉ? -Lục tìm trong trí nhớ, nhiều người tên Hưng quá đi.
- Anh đã từng đến thăm em khi em ở thành phố biển... Giọng nói trầm ấm cố tỏ ra kiên nhẫn
- À em nhớ anh rồi. Anh khỏe không?
- Khỏe hơn khi em nhớ ra anh ...

Sau một khoảng lặng, họ bắt đều hỏi han trò chuyện. Cuộc sống của anh, của em hiện tại thay đổi thế nào so với hơn mười năm trước. 

Kết thúc cuộc gọi, nàng thở dài nhè nhẹ. Ngồi vào bàn máy tính, nàng đổi bản nhạc không lời thành có lời.

"Người đi qua đời tôi
Không nhớ gì sao người?"





No comments:

Post a Comment